Friday, December 18, 2015

ĐỒNG XANH THƠ - MỪNG CHÚA GIÁNG SINH 2015


ĐỒNG XANH THƠ SAIGON
Mừng Chúa Giáng Sinh 
Đón Năm Thánh Lòng Chúa Thương Xót
&
 Chúc Mừng Năm Mới 2016





Lm Trăng Thập Tự xin kính chúc quý vị và các bạn một lễ Giáng Sinh
 vui tươi thánh thiện và Năm mới an lành hạnh phúc trong tình yêu Thiên Chua.


Xin chia sẻ bài thơ mới viết, mời mọi người cùng đọc cho vui.
Thân ái,
Lm TTT



CHUYỆN CỦA 
LỜI
* * * * * * * * *
 Đêm trút xuống quán đời quạnh quẽ,
Tôi gặp Lời bên tách cà phê.
Lời hẹn trước mà tôi đến trễ
Vẫn dịu dàng Lời kể tôi nghe.
*
Lời kể lại chuyện ngày sáng thế
Từ hư không mới mẻ kéo về.
Với loài người Lời kết tình huynh đệ
Nghĩa trăm năm uống máu ăn thề.
Giữa vũ trụ chập chùng tráng lệ
Góc Êđen hôm sớm cận kề.
Có ngờ đâu một ngày dâu bể
Lời gọi tên, ai ẩn mặt ê chề.
Còn đâu mộng, đâu tình đẹp đẽ,
Mây mịt mù phiền muôn sơn khê.
Lời đắng đót phím đờn bấm khẽ
Cung nhạc sầu rả rích lê thê.
Câu hát nhẹ giọt đờn Lời kể
Chuyện tình buồn vạn kỷ tái tê.
Chuyện Lời đã sinh thành em bé
Giữa đêm dài thiên hạ ngủ mê.
Chuyện đến lớp Lời còn bập bẹ
Chuyện lớn lên theo bố học nghề.
Chuyện mẻ lưới, chuyện vò rượu quý,
Lời gọi người khắp Galilê.
Chuyện cứu đời khỏi vòng nô lệ
Lời hiến mình thập tự Calvê.
Chuyện ba hôm từ lòng đất mẹ
Lời phục sinh vườn cũ xuân về...
*
Lời kể suốt canh khuya lặng lẽ
Cho tôi ngồi quên tách cà phê.
Hỏi có phải do đời tội lụy
Lời làm người mang phận bi thê?
Lời khẽ bảo rằng không hẳn thế
Là Emmanuel Thiên Chúa cận kề
Bởi yêu thương Lời mong chia sẻ
Muốn đồng hành ngày chở đêm che.
Lời từ đó gọi từng thế hệ
Ai nghe chăng, ai có trở về?
Và đêm nay, chiều tôi, hát nhẹ
Lời đợi gì bên tách cà phê?
* * * * * * * * *
 Nhà tĩnh tâm Qui Hòa 17-12-2015
Trăng Thập Tự



Tác giả Trưởng Lão Thế Kiên Dominic
Với tác phẩm :


Noel ! Noel !

Từ ngôi báu Thiên Đình
Ngôi Hai đã giáng sinh
Để cứu nhân độ thế
Để  ban phúc an bình.
              
Vẳng nghe tiếng chuông reo:
Đời mê tham, Chúa nghèo,
Đời ham vui, Chúa khóc,
Be Lem cảnh đìu hiu…
              
Mẹ Thánh và Dưỡng Phụ
Cảm thương Chúa Hài Nhi
Nâng niu và thờ lạy
Thiên Chúa đại từ bi…
              
Thiên thần ca thánh thót:
Vinh danh Chúa trên Trời,
Bình an người dưới thế.
Vầng sáng toả khắp nơi.
              
Mục đồng quì gần Chúa
Chiên bò phục ngả nghiêng
Thở hơi cho Chúa ấm
Ôi! Đêm thánh linh thiêng…

Kìa sao tua loan báo:
Con Thượng Đế giáng sinh.
Đường xa ta rảo bước
Mong gặp Chúa nhân lành…
              
Ba Vua theo sao lạ
Dừng lại trước cửa hang,
Nhận ra Vua vạn vật
Giáng sinh trong cơ hàn.
              
Lòng tin tưởng khôn ngoan
Cảnh trí thực ngỡ ngàng.
Lạy thờ Ngôi Ấu Chúa,
Dâng lễ: nhũ hương, vàng…
              
No-en khối tình chung
Của thế giới cộng đồng
Thừa hưởng ơn Cứu Độ
Hòa bình vẫn chờ trông...

Tung hô Mẹ Thiên Chúa
                                    (Cảm nhận và suy niệm từ Lc1.39-45)

Sau ngày ấy - ngày Mẹ vâng ý Chúa (Mẹ Maria)
Chịu thai Thánh Tử, nguyên vẹn đức đồng trinh.
Lại được tin, lão bà trong họ mình, (Bà Isave)
Đã sáu tháng, mang thai an mạnh đủ.
       ***
Mẹ vội vã lên đường mong phục vụ.
Vừa tới nơi, lão phụ nghe lời chào,
Thai hài nhi, trong lòng nhảy lao xao,
Bà lên tiếng, xưng hô Mẹ Thiên Chúa…
        ***
Ôi! Mầu nhiệm Thiên Sai từ muôn thuở.
Ai ngẫm suy, thấu được những chứng minh.
Lịch sử ghi lại những sự tích rành rành
                        Luôn chứng nhận Chúa Ngôi Hai giáng thế.





   (Thế Kiên Dominic)





Chuc Mung Ong Huong Que & Quy Anh Chi DXT
Giang Sinh 2015 - Nam Moi 2016. Binh Than
AN VUI.HANH PHUC TRONG LONG CHUA XOT THUONG.
francis assisi ldb.

Đã gửi từ iPad của tôi




Tác giả 14 - DZUY SƠN TUYỀN

CHUYỆN NGƯỜI LỮ KHÁCH.

* * * * * * * * *


Đêm nay đêm đẹp nhất đời
đêm đông mà sáng hơn trời ngày xuân
đèn giăng chuông đổ xa gần
mừng Con Chúa xuống gian trần đêm nay
......
Có người Lữ Khách thân gầy
áo quần tơi tả đêm ngày ruổi rong
tìm nơi trú ngụ đêm đông
nhà kia rực sáng ánh hồng tỏa lan
đàn ca xướng hát rộn ràng
Người Lữ Khách bước vội vàng đến bên
nhìn vào ... khe khẽ gọi tên
"Có ai trắc ẩn thân hèn đỡ chân"
người nhà khẽ bước lần khân
hé nhìn,  xụ mặt, trân trân nhìn Người
"Này ông xin hãy mau rời
đi ngay đừng để tôi mời ông ra...
đêm nay rộn rã câu ca
mừng Con Chúa đến nhà nhà đều vui
xin ông trở gót đi lui
nhà này không chứa người xui bước vào..."
Người Lữ Khách, chẳng lời nào
vội vàng ra khỏi cúi đầu buồn xo
ngước lên đèn sáng nhà thờ
định tâm Người đến ngủ nhờ đêm nay
ô kìa có kẻ ... xua tay
"Này ông có biết đêm nay đêm gì
nhà thờ bận rộn tứ vi
chỗ đâu ông nghỉ thôi đi cho rồi
đèn sao giăng mắc khắp nơi
đêm nay đón Chúa Ngôi Hai giáng trần
thôi ông tìm chỗ trú thân
nơi này bận rộn muôn phần ông ơi..."
Người lữ khách bước tả tơi
tìm đâu chỗ trọ giữa trời lạnh run
chợt nghe có tiếng sau lưng
"...Ông ơi, ông có lạnh không đêm này
về nhà con nghỉ đêm nay
nhà con một túp lều ngay bên đường
không chăn, không chiếu, không giường
ông vào nghỉ đỡ đêm trường ngả lưng"
Người Lữ Khách quá vui mừng
ôm em bé  riết vào lòng cười vui
"Đêm nay đêm đẹp nhất đời
Con ơi, con chính là người ta yêu
đêm nay Hồng Phúc thật nhiều
ngàn sao lấp lánh Thiên Triều vui ca
giữa đời trần thế kiêu sa
tìm đâu được một mái nhà cho Ta
chỉ mình con, những nụ hoa
bé thơ trong trắng cho Ta ấm lòng
đêm nay tuyết lạnh mùa đông
ta vui sưởi ấm lửa hồng bên con"
…………………………..
Giáng Sinh này sẽ vui hơn
Thực thi bác ái Chúa Con hài lòng....
* * * * * * * *
             Dzuy sơn Tuyền


2- NGÀY XƯA, BÂY GIỜ

Chuông vang vang, chuông vang vang
Chuông giáo đường… vẫn nhẹ nhàng chiều đông
Trong máng cỏ, Chúa Hài Đồng
Hình như có chút buồn lòng, phải không?

Giữa trời rực sáng hoa đăng
Ngày xưa đâu có đèn giăng giăng đầy
Ngày xưa đâu có hoa bay
Ngày xưa đâu có nhạc say rượu hồng

Ngày xưa chỉ có tuyết đông
Ngày xưa chỉ có hơi nồng cỏ hoang
Ngày xưa chỉ có hơi tàn
Bò chiên thở với cung đàn… gió lay

Trời đông lạnh giá heo may
Chúa run trong tiếng ru say giấc nồng
Và bây giờ cũng đêm đông
Tưng bừng tiếng hát, tưng bừng nhạc vui
Tưng bừng đón Chúa nơi nơi
Ai người nghĩ đến xa vời… ngày xưa
Quỳ đây dâng tấm lòng thơ



* * * * * * * * *

DZUY SƠN TUYỀN


Tác giả 15 – Xuân Phúc

1- MỪNG CHÚA GIÁNG SINH
 * * * * * * *
Loài người tội lỗi sống cuồng ngông
Thiên Chúa Tình Yêu đã động lòng
Đem xuống trần gian ơn cứu rỗi
Ngài sai Con Một xuống đêm đông.

 Vì yêu con Chúa sinh ra đời
Máng cỏ bò lừa làm cái nôi
Trong cảnh nghèo hèn đêm giá rét
Mau mau hãy đến viếng thăm ngài…

Mừng con Thiên Chúa xuống làm người
Thành thị thôn quê khắp mọi nơi
Hang đá, thông đèn sao lấp lánh
Nửa đêm đi lễ rất đông vui…

Hài Đồng Cứu Thế con yêu Ngài
Chuẩn bị tâm hồn thật tốt tươi
Hang đá lòng con mong Chúa đến
Xin Ngài ở lại mãi không thôi.





                                                  
2 - XIN CHÚA MAU ĐẾN
* * * * * * * * * *
Thánh lễ hàng ngày giáo xứ tôi
Ca đoàn tha thiết hát vang lời
“Trời cao hãy đổ sương mai xuống
Mây hỡi mau mưa đấng cứu đời”
Nhân loại ngông cuồng trong tội lỗi
Loài người thác loạn sống lôi thôi
Ngài ơi xin hãy mau mau đến
Cứu vớt trần gian để đẹp tươi
   * * * * * * * * *
                                    Xuân Phúc





Tac gia 16 - Thy Hoa



LÀM NGƯỜI_NHƯ GIÊSU .


* * * * * * * * * *



Sài Gòn trở lạnh đón đông 


Lòng con đón Chúa Hài Đồng Giê _su

Nhớ xưa đồng vắng âm u

Mẹ sinh Chúa Bé trời mù tuyết sương

Thinh không Thiên Sứ vang lừng

Kèn loa rộn rã tưng bừng báo tin

Mục đồng vội bước đi tìm

Đến nơi quỳ lạy lặng im ngắm nhìn

Bò lừa sưởi ấm Chúa chiên

Ba Vua kíp tới từ miền phương Đông

Một trời bừng sáng ánh hồng

Tim con bé nhỏ ,ấm trong tim Người 

Hài Nhi ơi !Chúa Con ơi !

Vì đâu Chúa xuống làm Người trần gian?

VÌ YÊU Chúa tặng BÌNH AN

Và mang Hạnh Phúc xóa tan oán hờn !

Ôi còn tình mến nào hơn ? 

SINH NHẬT CON CHÚA- PHỨƠC ƠN MUÔN NHÀ !

Chắp tay con khẽ ngân nga

Mừng Ngôi Lời đã hóa ra xác phàm

Đến cư ngụ chốn trần gian

Trở nên Nhục Thể , cưu mang loài người

Giáng Sinh Ân phúc tuyệt vời

Xin cho con được làm người như Giê su !

* * * * * * * * *

THY HOA





Tác giả 17 - VĨNH AN

1- Đêm Bê-lem

Khi đến Bê-lem trời xế bóng
Ít bạc tiền không có người quen
Lừa già chở mẹ dường quá mệt
Quán trọ hôm nay đã kín người.
&
«Ông hãy đi thôi, đây hết chỗ... »
Làu bàu chủ quán một ngày đông,
Mệt nhừ bởi lăng xăng phục vụ
Người về quê cũ kiểm tra dân.
&
Sao đêm lác đác đã mọc rồi
Gia đình thánh mẫu vẫn lang thang
Bê-lem sắp tới giờ đi ngủ
Chuồng bò tạm nghỉ, cậy ơn Trời
&
Lâm bồn lúc ấy Mẹ tới giờ 
Mẹ đặt con trong máng bò lừa
Khăn quấn Chúa Con cho đỡ lạnh
Thiên thần thánh khúc hát mừng vui.
&
Chăn bầy các mục tử trong đêm,
Chợt thấy thiên thần đến báo tin :
Vinh danh Thiên Chúa trời cao thẳm
Bình an người thế sống ngay lành.
&
Bò lừa vây quanh cùng sưởi ấm
Vua Trời khiêm hạ : một Hài nhi,
Hành trình siêu thoát cùng nhân thế 
Dân ấm lòng : Chúa đến đêm đông.
Vĩnh An

2 - Đồng hành qua lịch sử

Hai ngàn năm đã trôi qua
Và còn bao nhiêu năm dài nữa
Chúa đến để cùng nhân loại đồng hành
Giữa thăng trầm lênh đênh lịch sử
Thuyền nhân loại mong manh
Vẫn tìm chỗ an lành tìm bến đỗ.
&
Chúa an ủi bao phận người khốn khổ
Giữa thời đại thanh bình hay lúc nhiễu nhương
Khi mây giăng u ám trái đất buồn
Và bão tố quay cuồng lòng nhân thế.
Chúa chữa lành bao nỗi khổ thương tâm
Cho khát vọng người lành luôn no thỏa
Nhận tất cả về mình bao tội lụy
Người thế gây ra bởi ác tâm hoặc bởi vô tình
Chúa đã khóc với người sầu khổ
Đã hân hoan với kẻ vui mừng,
Đã uống say mọi tiệc cưới nhân sinh
Cùng Đức Mẹ nhìn trẻ thơ sinh hạ.
&
Trái đất này đã già nua cằn cỗi
Bao tỉ năm từ khối lửa ban đầu
Trái đất này vinh hạnh biết bao
Khi đúng hẹn Chúa làm nơi hò hẹn
Và Chúa đến trong phận hèn con trẻ
Con đầu lòng của Đức Mẹ đồng trinh,
Giữa thánh gia với cuộc sống khó nghèo,
Kể từ đó Chúa đồng hành cùng nhân loại
&
Và từ đó
Muôn thế hệ muôn đời tôn vinh Chúa
Người thiện tâm dưới thế được an hòa.
Vĩnh An

3 - Bài thơ vui mùa đông

Những bài thơ mùa đông
Như những hạt lúa mầm,
Gieo xuống cánh đồng đông xuân
Trên địa cầu nền văn minh sự chết
Và mỗi ngày môi sinh dần dần hủy diệt.       

Mặt trái đất cong vênh và khô khốc
Tim đất phun trào núi lửa bụi khói ngất trời
Khí hậu nóng dần, địa cực băng tan
Hành tinh xanh địa chấn rung rinh,  
Thành sóng thần cả một miền tàn phá.
                            W
Nhưng hạt mầm tôi, trái tim tôi chịu đựng,
Cắn chặt môi giữa gió bão thiên tai
Dẫu chông chênh giữa độc dữ cuộc đời
Tôi vẫn khát khao một mùa xuân mới
Tôi mơ sẽ ra hoa giữa bao trái độc
Cho bạn bè cả những bạn chưa quen
Cho những bạn tôi yêu chưa có dịp ngỏ lời
Giữa mùa đông mây che kín bầu trời,
Như chôn mặt trời vĩnh viễn giấc đông miên.
Nhưng đây rồi
Hãy thinh lặng lắng nghe và chiêm ngưỡng 
Mùa vọng,
Hy vọng vượt trên mọi hy vọng
Bởi tôi biết Người đúng hẹn lại lên... để sau đông tàn
Mùa xuân miên viễn của tình yêu lại đến.
Có lẽ bắt đầu từ vạt cỏ bên đường nơi hoa tôi ủ dột
Hy vọng của tôi đã không vô ích
Người đến, tôi biết, và quá đỗi khiêm nhường,
Để tôi giàu sang bởi bất chợt có Người.
Tôi giàu có mênh mông dù vẫn trong manh áo rách
Giống như Người trong miếng tả đơn sơ.
Tôi nghẹn ngào biết nói gì hơn,
Rằng hôm nay tôi giàu có hơn mọi loài thọ tạo.
Bởi Thiên thần đen cũng kêu gào lời ganh tị 
Và từ đêm giao hòa mọi vật đã hồi sinh,
Từ sự chết, muôn loài bước vào sự sống
Dưới bóng Người trái đất đã chuyển mình
Nắng sẽ đẹp hơn và mưa sẽ ngọt ngào hơn
Đi giữa nắng và mưa, giữa gió mạnh tuyết to
Tôi âu yếm khẽ gọi tên Người:
Emmanuel, Emmanuel
Xin Chúa ở cùng con
Và đến trong lòng con mà dựng lều Chúa Thượng.
* * * * * * * * * *
Vĩnh An
  




Tác giả 18 - Cao Thành Thái

 (Admin ĐXT-Sg)




XƯỚNG : 
Đón Chúa giáng ân 
* * * * * * * * *

Mừng đón Hài đồng Chúa giáng ân
Trời cao từ bỏ , xuống gian trần,
Đem ơn trọng đại cho dương thế
Gánh vác nặng nề giúp tội nhân
Vâng Thánh ý Cha  đẹp Cứu độ
Nhờ ơn Đức Mẹ khéo  "Xin vâng"
Thế trần thoát khỏi vòng tăm tối
Tội lỗi thứ tha, phúc bội phần.
Jos. HQ 

HOẠ : CHIỀU ĐÔNG
* * * * * * * * * 
Chiều đông tĩnh lặng hướng Thiên ân
Da diết lòng ai muốn thoát trần 
Biển động tràn khơi lòng Chúa Thượng
Sóng xô  nhớ cội trí phàm nhân 
Tình yêu Thương Xót bao la quá
Giáng Thế Ngôi Con một dạ vâng
Lữ thứ dặm trường thôi quạnh quẽ
Giê-su tâm ngự phúc muôn phần.
* * * * * * * *
Hồn Biển-Dã Tràng Cát
Biển Nghi Sơn Thanh Hoá
18/12/2015






Tác giả thứ 19 - 
Nguyễn Ngọc Thanh Hiền
* * * * * * * * *
Mừng ngày CON CHÚA làm người.
Muôn dân hoan hỷ,đất trời vui ca.
Chim muông,cầm thú,lá hoa.
Rủ nhau tụ họp rất là đông vui.
Tôn vinh CHÚA CẢ trên trời.
Đã ban CON MỘT cho người thế gian.
Toàn dân vui sướng hỷ hoan.
CHÚA CON xuống thế rao loan TIN MỪNG.
Nơi nơi vạn vật tưng bừng.
Hát khen ca ngợi không ngừng tôn vinh.
CHÚA thương nhân loại điêu linh.
Đã cho CON MỘT GIÁNG SINH cứu đời.
*  * * * * * * * * *


Lm. Trăng Thập Tự 

Xin kính chúc quý vị và các bạn một lễ Giáng sinh vui tươi thánh thiện và Năm mới an lành hạnh phúc trong tình yêu Thiên Chua.

Xin chia sẻ bài thơ mới viết, mời mọi người cùng đọc cho vui.

Thân ái,

Lm. TTT

CHUYỆN CỦA LỜI
* * * * * * * * *
 Đêm trút xuống quán đời quạnh quẽ,
Tôi gặp Lời bên tách cà phê.
Lời hẹn trước mà tôi đến trễ
Vẫn dịu dàng Lời kể tôi nghe.
*
Lời kể lại chuyện ngày sáng thế
Từ hư không mới mẻ kéo về.
Với loài người Lời kết tình huynh đệ
Nghĩa trăm năm uống máu ăn thề.
Giữa vũ trụ chập chùng tráng lệ
Góc Êđen hôm sớm cận kề.
Có ngờ đâu một ngày dâu bể
Lời gọi tên, ai ẩn mặt ê chề.
Còn đâu mộng, đâu tình đẹp đẽ,
Mây mịt mù phiền muôn sơn khê.
Lời đắng đót phím đờn bấm khẽ
Cung nhạc sầu rả rích lê thê.
Câu hát nhẹ giọt đờn Lời kể
Chuyện tình buồn vạn kỷ tái tê.
Chuyện Lời đã sinh thành em bé
Giữa đêm dài thiên hạ ngủ mê.
Chuyện đến lớp Lời còn bập bẹ
Chuyện lớn lên theo bố học nghề.
Chuyện mẻ lưới, chuyện vò rượu quý,
Lời gọi người khắp Galilê.
Chuyện cứu đời khỏi vòng nô lệ
Lời hiến mình thập tự Calvê.
Chuyện ba hôm từ lòng đất mẹ
Lời phục sinh vườn cũ xuân về...
*
Lời kể suốt canh khuya lặng lẽ
Cho tôi ngồi quên tách cà phê.
Hỏi có phải do đời tội lụy
Lời làm người mang phận bi thê?
Lời khẽ bảo rằng không hẳn thế
Là Emmanuel Thiên Chúa cận kề
Bởi yêu thương Lời mong chia sẻ
Muốn đồng hành ngày chở đêm che.
Lời từ đó gọi từng thế hệ
Ai nghe chăng, ai có trở về?
Và đêm nay, chiều tôi, hát nhẹ
Lời đợi gì bên tách cà phê?
* * * * * * * * *
 Nhà tĩnh tâm Qui Hòa 17-12-2015

Trăng Thập Tự










* * * * * * * * * *

         Bài chia sẻ của Cha Giuse Nguyễn Trung Thành 

                             Lễ Giáng Sinh 2015

   

Is 9,1-16
Tt 2,11-14
Lc 2,1-14
25-12-2015

Trong cuốn ‘‘Người Chứng Thứ Nhất’’ (1959, Sàigòn) của nhà văn Nguyễn Đình Khiêm, theo tài liệu trong ký sự của Cha Đắc Lộ, tác giả có viết về Thày giảng Anrê Phú Yên, vị tử đạo đầu tiên tại VN, có ghi lễ Giáng Sinh khá đặc biệt :
Lễ Giáng Sinh năm ấy (1643) đoàn Thày Giảng đang có mặt tại Kinh đô (Huế). Và lịch sử Giáo Hội VN đã được ghi một cuộc mừng Lễ Sinh Nhật khá ly kỳ, tổ chức ngay trong dinh ông Tổng trấn Nguyễn Phúc Khê, con bà Minh Đức. Tại đây, thày giảng Anrê Phú Yên, vốn có tài khéo léo dựng nên một hang đá rất đẹp. Máng cỏ ở giữa Thánh Giuse và Đức Mẹ. Giáo hữu khắp vùng lân cận đến viếng Chúa Hài Đồng. Chính ông Tổng Trấn Nguyễn Phúc Khê cùng con cháu, gia nhân đến thờ lạy và triều yết ‘‘Vua vinh hiển xuống thế làm người’’. Không có cha, không có thánh lễ, nhưng đặc biệt có một phụ nữ mạnh dạn và sốt sắng lên tiếng trước mặt giáo hữu và quan khách giảng về sự cao cả Chúa giáng trần. Phụ nữ ấy chính là bà Minh Đức, mẹ quan Tổng Trấn, bà dì của chúa Thượng. (Ngươi Chứng Thứ Nhất. tr. 91)
Thiết tưởng cũng nên ghi thêm : Bà Maria Minh Đức Vương Thái Phi là tiết phụ của chúa Tiên, tức chúa Nguyễn Hoàng, con trai Đại thần Nguyễn Kim, thủy tổ nhà Nguyễn. Bà là dì ruột chúa Sãi Vương, là thân mẫu của Nguyễn Phúc Khê, Nghĩa Hưng Quận Công. Tổng Trấn Nguyễn Phúc Khê là con thứ 6 của Nguyễn Hoàng. Trong cuốn ‘‘Lịch Sử truyền giáo tại VN’’ (Q. I tr. 250), tác giả thuật lại lời nhà truyền giáo ghi công ơn bà Minh Đức như sau : Lúc sinh thời bà che chở cho giáo dân trong những cơn bách hại, bà hoạt động truyền giáo rất nhiệt thành. Sau 24 năm trung thành với Đạo Chúa và hoạt động tông đồ, bà từ trần vào cuối năm 1648, thọ hơn 80 tuổi. Giáo đoàn miền Nam thiệt hại rất nhiều vì cái chết của Bà. Một cây cột cái trong nhà giáo đoàn xứ Nam, và là vị lãnh đạo can trường của họ trong thời bị bách hại (Luxia Phương Thảo sưu tầm).
Trước đó ở Vĩnh Điện, cha Buzomi đã tổ chức lễ Giáng sinh : quan trấn Vĩnh Điện Nguyễn Phúc Anh là người ghét đạo. Nhờ thắng quân nhà Trịnh miền Bắc, ông nới lỏng việc giữ đạo. Năm 1627, cha Buzomi  tổ chức lễ Giáng Sinh ở Vĩnh Điện rất long trọng. Ngoài lễ nửa đêm, cha tổ chức rước kiệu Chúa Hài Đồng, Giáo dân ca hát vang cả khu xóm. Hội kèn trống và bát âm tăng thêm bầu khí vui mừng của ngày lễ. Giáo dân đốt pháo mừng lễ nữa (Nguyễn Hồng, Lịch Sử Truyền Giáo Ở Việt Nam, trang 139).
 Lễ Giáng sinh ở Hà Nội như sau : năm 1627 cha Alexandre de Rhodes ra Hà Nội truyền giáo, vào ngày lễ Giáng Sinh năm 1630 , cha tổ chức lễ rửa tội trọng thể, để làm nổi bật ý nghĩa cuộc sinh lại trong ngày Chúa giáng sinh. Cha cho đặt nhiều bài ca, bài vè để giáo dân cùng nhau ca hát. Cha giảng về mầu nhiệm Chúa đến cứu chuộc, sau đó mọi người quì xuống bái lạy Chúa Hài Đồng. Thời đó phụ nữ không được ra khỏi nhà ban đêm, nên lễ ban sáng đông hơn. Sau lễ giáo dân lên máng cỏ bái lạy và hôn chân Chúa Hài Đồng (Nguyễn Hồng, Sđd, trang 117).

Như thế, ngay từ buổi đầu, hạt giống Tin Mừng được gieo vãi trên đất Việt, người giáo dân đã vui mừng đón Chúa giáng trần. Và bàn tay thày giảng Anrê-Phú Yên đã làm nhiều hang đá để giáo dân kính viếng.
Lời Chúa trong đêm đại lễ hôm nay nói lên ý nghĩa của biến cố Chúa giáng trần sinh ra. 

Trong bài Tin Mừng, thiên thần báo tin cho các mục đồng : "Tôi báo cho anh em một tin mừng trọng đại, cũng là niềm vui cho toàn dân : Hôm nay một Đấng Cứu Dộ đã sinh ra cho anh em trong thành vua Đavít. Người là Đấng Kitô là Đức Chúa. Anh em cứ dấu này mà nhận ra Người : anh em sẽ gặp thấy một trẻ sơ sinh bọc tã, nằm trong máng cỏ" (Lc 2,10-12).

  Qua thư gửi cho ông Titô trong bài đọc 2, thánh Phaolô đã nhìn biến cố Chúa giáng sinh là một ân sủng cứu độ. Người viết : "Anh em thân mến, ân sủng của Thiên Chúa đã được biểu lộ, đem ơn cứu độ đến cho mọi người" (Tt 2,11).

Ơn cứu độ là gì ? Tự Điển Công Giáo của Ủy Ban Giáo Lý Đức Tin giải nghĩa như sau : "Cứu là cứu giúp, chữa trị, giải thoát khỏi cảnh đau thương; độ là cứu vớt, qua - từ bờ này sang bờ kia. Cứu độ có nghĩa là sự giải thoát, chữa lành của Thiên Chúa, để đưa chúng ta đến đời sống mới trong ân sủng nhờ cuộc Khổ Nạn và Phục Sinh của Chúa Giêsu Kitô" (trang 81).

Ơn cứu độ được ngôn sứ Isaia trong bài đọc 1 diễn tả cụ thể như sau : "Đoàn dân đang lần bước giữa tối tăm đã thấy ánh sáng huy hoàng; đám người sống trong vùng bóng tối, nay được ánh sáng bừng lên chiếu rọi. Chúa đã ban cho họ chứa chan niềm hoan hỷ, đã tăng thêm nỗi vui mừng".

Chúa giáng sinh đưa chúng ta từ bóng tối tội lỗi đến ánh sáng thánh thiện, từ nỗi buồn khổ xa Chúa đến niềm vui được ở với Chúa. Chúng ta cùng với các thiên ca hát : "Vinh danh Thiên Chúa trên trời, bình an dưới thế cho loài người Chúa thương" (Lc 2,14).
    
Lễ Giáng Sinh
2014



BTM thánh lễ nửa đêm hôm nay, thánh Luca kể lại lễ Giáng sinh đàu tiên trên thế giới như sau : “Ông Giuse từ thành Nadarét, miền Galilê, lên thành vua Đavít gọi là Belem, miền Giuđê, vì ông thuộc gia đình và dòng tộc vua Đavít. Ông lên đó khai tên cùng với bà Maria là người đã thành hôn với ông, lúc ấy bà đang có thai. Khi hai ông bà đang ở đó, thì bà Maria đã tới ngày mãn nguyệt khai hoa. Bà sinh con trai đầu lòng, lấy tả bọc con, rồi đặt nằm trong máng cỏ, vì hai ông bà không tìm được chỗ trong nhà trọ” (Lc 2,4-7).
Thánh Luca kể thêm : Sứ thần hiện ra báo tin cho những người chăn chiên đang thức đêm canh giữ đàn vật : “Tôi báo cho anh em một tin mừng trọng đại cũng là niềm vui cho toàn dân : Hôm nay một Đấng cứu độ đã sinh ra cho anh em trong thành vua Đavít. Người là Đấng Kitô, là Đức Chúa. Anh em cứ dấu này mà nhận ra Người : anh em sẽ gặp thấy một trẻ sơ sinh bọc tã nằm trong máng cỏ” (Lc 2,10-12).
Khi các người chăn chiên đến hang đá thì thấy : “Đạo binh thiên quốc đông đảo hợp với sứ thần cất tiếng ca tụng Thiên Chúa rằng : Vinh danh Thiên Chúa trên trời, bình an dưới thế cho loài người Chúa thương” (Lc 2,13-14).

Giáo hội thuở ban đầu chú trọng đến lễ Phục Sinh, chưa để ý đến lễ Chúa Giáng Sinh. Mãi đến năm 354, tức là hơn 300 năm sau Chúa giáng sinh, Giáo Hội mới cử hành lễ Giáng Sinh.

Còn hang đá giáng sinh phải chờ đền năm 1223 thời thánh Phanxicô Khó Khăn. Truyện thánh Phanxicô kể lại như sau : “Hai tuần trước lễ Giáng Sinh, thánh Phanxicô mới ông Gioan Vôlita, một nhà quí tộc, có một ngọn núi cao, có cây cối rậm rạp và nhiều hang hốc. Thánh Phanxicô đề nghị ông : Ông bạn ạ, tôi muốn diễn lại cảnh Belem xưa, để thông cảm hết nỗi rét lạnh thiếu thốn của Chúa. Ông gắng giúp tôi một tay. Ông chọn một hang đá rộng rãi trên sườn núi, rồi chuẩn bị cho một máng cỏ, và dắt vào đó một con bò và một con lừa.
Lễ Giáng Sinh năm 1223 không khác gì ở Belem xưa. Mầu nhiệm Thiên Chúa ra đời được diễn tả lại. Giữa đêm khuya đêm tối, hàng ngàn ánh đuốc chập chờn kéo nhau theo con đường dốc ngoằn ngoèo đi lên hang đá. Ông Gioan Vôlita dọn sẵn : có máng cỏ, có bò lừa. Tất cả chờ đợi Con Chúa ra đời. Rừng cây, hang đá lấp lánh ánh sáng và vang dội tiêng hát mừng Chúa ra đời” (Antôn,Thánh Phanxicô Assisi, trang 288).
Hài Nhi Giêsu đã hiện ra trên nền đá lạnh lẽo và nhoẻn miệng cười với thánh Phanxicô. Ngài bế Hài Nhi mềm yếu trong tay, ôm Hài Nhi vào lòng, để xin Hài Nhi sưới ấm cho Ngài... Các nông dân tham dự thánh lễ đã được mắt thấy tai nghe Hài  Nhi Giêsu hiện ra với thánh Phanxicô. Lòng họ bừng sáng, vui sướng” (Murray, Thánh Phanxicô, Hành Trình Và Ước Mơ, trang 85).

Còn ở Việt Nam lễ Giáng sinh có từ năm nào ?
Cha Bùi Đức Sinh viết lại : “Năm 1627, nhà Trịnh miền Bắc đem quân vào đánh nhà Nguyễn ở miền Nam, nhưng bị thua; còn nhà Nguyễn thắng. Việc đạo được dễ dàng. Lễ Giáng Sinh ở Vĩnh Điện, Quảng Nam được tổ chức linh đình. Trước thánh lễ rước kiệu Chúa Hài Đồng, kèn trống, bát âm, đốt pháo bông và bắn súng hỏa mai” (Bùi Đức Sinh, Giáo Hội Công Giáo Ở Việt Nam, tập I, trag 112).
Như vậy, chỉ sau 12 năm sau khi hai cha Buzomi và cha Carvalho đặt chân lên đất Đà Nẵng ngày 18-1-1615, Việt Nam đã có lễ Giáng Sinh.

Trong tập sách “Thời Thơ Ấu Của Đức Giêsu Thành Nadarét”, Đức giáo hoàng Bênêđíctô viết : “Đức Maria lấy tã bọc con. Chúng ta có thể tưởng tượng được tình yêu của Mẹ Maria và việc Mẹ chuẩn bị cho việc sinh con đầu lòng. Truyền thống các bức họa, dựa trên các giáo phụ, cắt nghĩa “máng cỏ” và “tả lót” theo chiều kích thần học. Hài Nhi mới sinh được đặt trong tả lót báo trước cái chết của Ngài. Cũng vậy máng cỏ được cắt nghĩa như một bàn thờ.
Thánh Âutinh giải thích ý nghĩa “máng cỏ” hết sức độc đáo. Trước hết là nơi thú vật tìm thấy thức ăn nuôi dưỡng chúng. Nhưng giờ đây, máng cỏ được dùng để đặt Đấng là bánh từ trời, bánh hằng sống, là thức ăn thiêng liêng nuôi dưỡng con người, là của ăn mang lại cho con người sự sống chân thật  và sự sống vĩnh cửu. Theo nghĩa này máng cỏ chính là bàn tiệc mà Thiên Chúa mời gọi con người đón nhận Bánh hằng sống. Đấng cứu thế sinh ra trong nghèo hèn tỏ lộ một thực tại lớn lao của mầu nhiệm cứu độ nhân loại” (Phạm Đình Phước chuyển dịch, trang 69-70).

Xin Chúa giáng sinh ban Bánh Hằng Sống cho gia đình giáo xứ và cho cộng đoàn thánh hiến chúng con. 

































Mời xem Mùa Giáng Sinh tại hải ngoại do một vị đồng hương gửi qua email
Xin cám ơn vị Đồng hương đã gửi thông tin để cộng đoàn chia sẻ
Chúc toàn gia và quý đồng hương hải ngoại tận hưởng chan hòa ân phúc của Mùa Giáng  Sinh và Năm Mới

https://vn-mg5.mail.yahoo.com/neo/launch?.rand=9lldup1t5gv5s#4128613708












Còn tiếp. . .
kính mời quý tác giả chưa có bài xin gửi gấp cho kịp  tập thơ Mừng Giáng sinh
JHQ